Viết – không còn để được khen đẹp

Có những người đến với thư pháp vì muốn viết đẹp. Muốn ai đó trầm trồ khi nhìn nét bút,
muốn có tác phẩm treo trang trọng, muốn được gọi là “thầy”, là “nghệ nhân”.

Rồi họ học nhiều trường phái, thuộc lòng các quy tắc, nắm bắt kỹ thuật, dẫn lời danh nhân.
Tác phẩm ngày càng nhiều, lời ngợi khen cũng không thiếu.

Nhưng có lúc, giữa một đêm ngồi viết, lại thấy lòng trống vắng.
Nét bút rất tròn – mà không thấy tâm mình trong đó.

Chữ – dù có đẹp cách mấy, mà không sinh ra từ nội tâm tỉnh thức, thì cũng chỉ là vỏ ngoài khéo léo.

Rồi người viết bắt đầu thay đổi. Không viết để được gọi tên.
Không viết để hơn ai.  Không cần chữ phải rực rỡ.

Chỉ cần – ngồi xuống, hít thở, rồi để mực chảy ra từ nơi lòng đang sống thật.

Viết – để lặng.
Viết – để quay về.
Viết – như rót một chén trà cho chính mình, không vì khách, không vì lễ.

Lúc ấy, chữ không còn là “để trưng bày”, mà trở thành một tấm gương soi tâm.

Và ta hiểu rằng: công nhận đẹp nhất không đến từ người xem, mà đến từ khoảnh khắc mình thấy lòng an sau mỗi nét buông.

-Lão Trọc

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *