Dù biết giữa lòng phố thị đầy âm thanh và vội vã, sự giản đơn chẳng dễ giữ gìn. Nhưng đã chọn rồi, thì mỗi ngày trôi qua là một ngày Trọc âm thầm thu xếp lại đời mình – cho ngăn nắp hơn, tĩnh lặng hơn, vừa đủ hơn.
Trọc không mơ gì xa hoa giữa phồn hoa. Chỉ mong sống một cuộc đời bình thường, nhưng có niềm vui chân thành, có nụ cười tự nhiên, có sự an tĩnh trong từng việc mình làm – từ một tách trà buổi sáng đến những buổi tối tựa lưng vào gió.
Người ta hay nói: Biết đủ là hạnh phúc. Nhưng cái “đủ” ấy – đâu phải ai cũng giống ai. Có người thấy chưa đủ dù đã có cả một núi tiền. Có người chỉ cần một mái nhà yên, một người để thương, một ngày không phải gồng mình với thế gian – là đã quá đủ rồi.
Thế nên Trọc chọn sống chậm.
Không bon chen – không tranh giành – không phải lo nghĩ nhiều.
Không cần túi đầy vàng – cũng chẳng cần vẽ lên một hình ảnh thành công cho người khác xem.
Chỉ cần sống sao cho nội tâm được an – lòng được sáng – ngày được nhẹ.
Một cuộc đời giản dị, nhưng đủ đầy theo cách của riêng mình.
Đủ chân thật. Đủ tĩnh tại. Đủ để mỗi sáng thức dậy, thấy lòng vẫn ấm áp giữa những xôn xao.
— Lão Trọc
#laotroc


