Trong đời, có những tranh cãi giúp ta soi sáng thêm lý trí, thêm sự thật –
Nhưng cũng có những tranh cãi, chỉ là sự cố chấp mặc áo lý lẽ, kéo nhau rơi sâu vào phân biệt.
Biết khi nào nên dừng, khi nào nên nghe, khi nào nên “dĩ hoà vi quý” – không phải yếu đuối mà là trí tuệ và từ tâm.
Trọc chọn dĩ hoà vi quý, không phải vì ngại tranh luận, mà vì hiểu:
Ai cũng có lý lẽ để chứng minh mình đúng. Ai cũng có góc nhìn sinh ra từ trải nghiệm riêng.
Nên Trọc nghe. Không phải để phản bác.
Trọc đồng thuận. Không phải để chiều lòng.
Chỉ là thử đứng về phía người khác để nghĩ như họ nghĩ – để hiểu vì sao họ nói như vậy.
Tranh luận chỉ thật sự đáng nếu giúp cả hai bên mở thêm chiều sâu.
Còn nếu chỉ để phân thắng – thua, đúng – sai, thì đó là một cuộc hao tâm vô ích.
Thường thì, khi ai đó đã chọn một hướng đi, họ đã có nhiều lý do từ trước.
Sau cùng, Trọc chỉ hỏi lại mình:
“Điều ấy có thực sự tốt cho mình không?”
Nếu có – thì học.
Nếu không – thì lặng lẽ bỏ qua.
Sau mỗi tranh luận, nếu lòng mình vẫn an nhiên, nghĩa là mình đang kiên định với điều mình chọn.
Còn nếu trong lòng vẫn còn lăn tăn, suy nghĩ, thì có lẽ…
đã đến lúc thay đổi chân lý.
Thay đổi góc nhìn.
Để đi cho đúng đường – sâu và xa hơn.
-Lão Trọc-

