Trọc không phải là người sành trà, không biết quá nhiều danh trà, phẩm trà, cũng không có quá nhiều về trà cụ. Chỉ là Trọc ở đó, có mặt, trong một khoảnh khắc, giữa một buổi trà bình dị – Trọc cùng người đối diện chậm lại, thở sâu, và kể cho nhau nghe vài điều lặng lẽ trong lòng.
Không phải để phô diễn hiểu biết, mà chỉ là để gieo một hạt duyên nhỏ… Cho ai đó tìm về với trà như một phương tiện, kết nối lại với chính mình – và kết nối mọi người với nhau.
Không cần nhiều lời hoa mỹ, học thuyết, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, một chén trà ấm… Là đã đủ cho một buổi chiều an nhiên, giữa những tất bật đời thường.
Trọc gọi đó là buổi trà – có mặt cho nhau. Vì ai cũng đã gác lại những lo toan cá nhân,
gác lại vai trò, gác lại vội vàng… để cùng ngồi xuống, lặng lẽ nâng chén, và dành trọn vẹn sự hiện diện cho người đối diện.
Bấy nhiêu thôi cũng là đủ cho một cuộc gặp trân quý.
-trọc-

