Người ta hỏi:
– Anh Trọc mở trà thất, hay đi uống trà, chắc trà anh pha ngon lắm hả?
Mình cười xòa:
– Anh pha dở ẹc à! Người thì chê nhạt, người bảo không mùi, có người nói đắng, lại có người chê chưa tới độ… Nói thiệt, chưa thấy ai khen bao giờ cả!
Rồi mình chậm rãi nói tiếp:
– Mà em à, Trà làm gì có ngon hay dở cố định đâu…
Ngon là ngon của Trà, hay ngon theo người pha?
Ngon trong miệng người uống, hay ngon trong lòng người đang cần được an ủi?
Cũng như cá tính mỗi người –
cái “ngon” của Trà là thứ cảm nhận riêng, chẳng ai giống ai.
Người pha giỏi nhất thế giới,
nếu pha cho một người không thích uống trà,
vẫn có thể bị chê dở như thường.
Nhưng một người vợ,
lần đầu loay hoay soạn ấm pha chén cho chồng – là chủ trà thất –
chắc chắn ấm trà ấy… sẽ là ấm trà ngon nhất trên đời.
Vì trong trà, có tấm lòng.
Anh thì dễ tính, nên không câu nệ.
Có mặt với Trà là đủ.
Vì biết đâu, một ngày trời u ám, lòng buồn…
dù trà ngon cũng chẳng vào.
Hay hôm nào bình minh lên êm ả,
trà pha dở cũng hóa thành ngon.
Uống trà – không chỉ là pha sao cho đúng,
bày sao cho đẹp,
hay uống sao cho “ra chất”.
Uống trà – đôi khi chỉ là:
Có mặt với Trà,
Có mặt với nhau,
Không phán xét – không so sánh – không cần đúng sai.
Giống như bạn mình nói:
“Như nhiên mà đón nhận mọi thứ.”
Vậy là đủ.
— Lão Trọc
