Thư pháp là một món quà.
Một món quà chỉ dành cho những ai thật sự đam mê nó.
Vì thế, hãy đón nhận nó bằng sự chân thành,
chứ đừng vội vàng đánh giá hay phán xét.
Cũng đừng mong định nghĩa được Thư pháp là gì.
Bởi với mỗi người, thư pháp là một cảm nhận khác nhau.
Có khi hôm nay ta thấy nó là thế này,
nhưng ngày mai, khi lòng đổi khác –
nó lại là một chân trời khác.
Nếu chỉ xét về mặt kỹ thuật,
thư pháp sẽ chỉ dừng lại ở nghệ thuật viết chữ đẹp.
Nhưng thư pháp – là cảm xúc.
Cảm xúc có thể bất chợt,
cũng có thể cần nuôi dưỡng qua rất nhiều thời gian.
Một ngày, bạn có thể viết được trăm chữ.
Nhưng cũng có thể… mất cả đời
vẫn chưa viết trọn vẹn được một chữ –
hoặc không bao giờ.
Vì thế,
nếu muốn diễn tả cảm xúc của mình một cách trọn vẹn nhất,
hãy rèn luyện kỹ thuật cho thật nhuần nhuyễn.
Nhưng đừng đắm chìm trong nó.
Rèn luyện – và rồi hãy quên đi kỹ thuật.
Chỉ giữ lại cảm xúc.
Thư pháp sẽ luôn đẹp,
nếu có tâm người viết đặt vào từng nét chữ
và có tâm người đọc lắng nghe trong sự tĩnh lặng.
Dù là viết tặng ai – hay chỉ viết cho chính mình.
Sau cùng,
Thư pháp cũng chỉ là một phương tiện truyền tải cảm xúc.
Nên hãy để cảm xúc
làm nên giá trị cho từng con chữ
… và cho cả đời người viết.
— Lão Trọc
