Thư pháp chữ Việt – Có phải cứ viết đẹp là đủ?

Phần lớn những người chơi thư pháp chữ Việt hiện nay thường nghĩ rằng chỉ cần viết đẹp là đã đạt được thư pháp. Có không ít người cho rằng, chỉ cần cầm bút lông, viết những nét chữ Việt, thế là thư pháp rồi!

Một quan niệm khá phổ biến nữa là khẳng định cái tôi cá nhân qua nét chữ. Họ cố gắng tạo ra một kiểu chữ riêng, một “font chữ” mang dấu ấn cá nhân thật rõ nét, để khi nhìn vào là biết ngay đó là chữ của mình. Đó là sự sáng tạo chủ ý, tự khẳng định bản thân qua con chữ.

Nhưng liệu đó có phải là con đường đúng đắn? Nếu ai cũng đi theo lối riêng biệt, theo quan điểm cá nhân, không chịu đồng hành với nhau, thì Thư pháp Việt sẽ đi về đâu?
Liệu có còn một con đường chung, một tinh thần chung để kết nối mọi người viết chữ Việt thành một dòng chảy nghệ thuật thống nhất?


Thư pháp không chỉ là nét chữ, mà là linh hồn chung

Thư pháp không phải là một cuộc chạy đua cá nhân để ai cũng phải tạo ra nét chữ độc lập, khác biệt đến mức không ai giống ai.
Thư pháp chính là một nghệ thuật tinh tế, nơi kỹ thuật hòa quyện cùng cảm xúc, nơi cái đẹp đồng điệu với cái chung, cái riêng không chỉ là sự sáng tạo mà còn là sự tiếp nối, truyền cảm hứng và hòa hợp.

Thư pháp Việt cần một “gốc rễ” văn hóa, một tinh thần chung để nuôi dưỡng sự sáng tạo cá nhân, chứ không phải chạy theo cái tôi riêng biệt tách rời cộng đồng.


Bạn nghĩ sao về con đường chung của Thư pháp Việt?

Liệu có nên vừa giữ gìn tinh thần truyền thống, vừa mở cửa đón nhận sáng tạo cá nhân – để Thư pháp Việt phát triển bền vững và sâu sắc hơn?


-Lão Trọc

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *