Thỏa mãn – hay là mê lầm?

Trong hàng ngàn bữa ăn, hàng vạn thú vui, thử hỏi mấy lần ta thực sự cảm thấy mãn nguyện? Có không? Hay tất cả chỉ là thoáng chốc của vị giác, của xúc cảm, rồi nhanh chóng trôi qua như gió?

Ngay cả những điều tưởng như người đời khao khát nhất – như dục lạc – cũng vậy. Mỗi lần có thể là một cảm giác mới, một kiểu trải nghiệm khác nhau, nhưng bản chất vẫn không đổi: một chút khoái cảm ngắn ngủi rồi tan biến. Rồi lại muốn nữa. Rồi lại mệt. Rồi lại lặp lại.

Không ít người nghĩ: “Phải thử thêm, phải làm khác đi, phải với người khác mới thú vị”. Nhưng rốt cuộc, vẫn là lòng tham khôn cùng trong hình hài của những mới lạ bề ngoài. Dục không biết đủ thì chẳng bao giờ có thể được gọi là mãn.

Cũng giống như việc ăn ngon, mặc đẹp, đi khắp nơi, sắm đủ thứ. Chúng ta thỏa mãn mình bằng những điều tức thời, và để làm được điều đó, ta phải có tiền. Có tiền mới tiêu được, mới sống như mình muốn. Và rồi một ngày không có tiền – thì khổ. Vì đã quen sống bằng sự thoả mãn, nên khi không có – ta hụt hẫng, ta không chịu được.

Nếu hiểu được bản chất vô thường, ta sẽ bớt ham muốn những thứ chỉ mang tính tạm thời. Không phải từ chối cuộc sống – mà là sống có hiểu biết. Không phải để khổ vì thiếu, mà để vui trong cái đủ.

Đừng ăn không của ai – vì rồi sẽ phải trả. Người với người, quý nhất là chân thành. Có gì dùng nấy. Ai khá thì bữa cơm có thịt. Ai khó thì bữa rau mắm dưa. Nhưng nếu trong lòng còn nhau – thì bất cứ bữa nào cũng đậm đà tình nghĩa.

Hiểu vậy, là nhẹ rồi.

#laotroc

Processed with VSCO with a6pro preset

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *