Có một giai đoạn trong đời,
ta học rất nhiều –
vì muốn chứng minh mình đủ giỏi.
Đọc sách dày, nói lời hay, trích dẫn đúng chỗ.
Chỉ để mong ai đó gật đầu.
Chỉ để được xem là người “có hiểu biết”.
Có lúc ta làm đẹp thật nhiều –
chọn đúng màu áo, uốn tóc kiểu người ta thích,
cố tỏ ra rạng rỡ,
chỉ vì một ánh mắt lướt qua… có thể dừng lại.
Có khi ta học cách nói chuyện khéo,
tự rèn giọng nói nhẹ nhàng,
biết mỉm cười đúng lúc,
biết cách viết một “caption” sâu sắc –
chỉ vì mong mình được gọi là “chín chắn”.
Rồi một ngày…
ta nhận ra:
tất cả những nỗ lực đó đều mệt,
nếu không đi ra từ tình thương với chính mình.
Và ta bắt đầu thay đổi.
Đọc – không còn để giỏi,
mà để hiểu cuộc sống dịu dàng hơn.
Nghe tiếng mưa – cũng thấy là một bài học.
Ngắm một cánh lá rụng – cũng thấy đủ để lặng yên.
Học – không để hơn ai,
mà để khiêm tốn và biết ơn với điều mình chưa biết.
Chăm sóc bản thân – không để đẹp theo tiêu chuẩn,
mà để mỗi sáng sớm có thể yêu tấm thân này một chút nữa.
Ăn điều lành, ngủ đủ giấc,
không vì vóc dáng, mà vì lòng mình xứng đáng được nâng niu.
Và rồi, có ai khen cũng tốt.
Không ai khen – cũng không sao.
Vì điều tuyệt vời nhất,
là mình thấy an ổn với chính mình.
Công nhận của thế giới – là tiếng vỗ tay.
Còn sự chấp nhận từ bên trong –
mới là tĩnh lặng.
-Lão TRỌC

