Thái độ với cuộc sống

Có một khoảng sân đẹp,
và ta bước ra ngắm nó mỗi sớm mai.
Chút nắng, vài hạt sương, tiếng chim nhẹ như thở.
Ta yêu nó – không vì nó luôn sạch sẽ hay hoàn hảo –
mà vì ta đã tưới nước, đã nhặt lá, đã chạm vào từng góc nhỏ bằng cả sự yêu thương.

Cũng như vậy…
Khi ta yêu con,
không chỉ là lúc con ngoan ngoãn nằm im, cười tươi như nắng
mà còn là khi con quấy khóc giữa đêm,
khi đồ chơi vương vãi khắp sàn,
khi con gọi “Ba ơi, Mẹ ơi” mấy chục lần chỉ để tìm một cái ôm.

Và cũng như vậy…
Khi ta yêu cuộc đời,
ta không chỉ yêu lúc an yên, thành công, hạnh phúc,
mà ta học cách bước qua cả những buồn đau, rối rắm, thất bại –
như bước qua một cơn mưa,
biết nó sẽ qua, và lá lại xanh.

Cuộc sống vốn là như thế.
Có sáng, có tối.
Có được, có mất.
Có trầm, có bổng.
Đó là vũ điệu âm dương – bất biến giữa muôn điều biến động.

Thế nên…
Thay vì đuổi theo cảm xúc lên xuống như sóng,
ta chỉ cần giữ một điều: thái độ.
Thái độ với cuộc đời –
là cái duy nhất ta có thể làm chủ.

Không quá vui, cũng không quá buồn.
Thứ gì đến – ta nhận.
Rồi nhẹ nhàng để nó đi.
Tâm không giữ – đời không trói.
-Lão Trọc

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *