“Khó khăn lắm, mới sống được bằng đam mê.
Thành công lắm, mới kiếm được nhiều tiền từ đam mê.
Nhưng qua được hết rồi, mới hiểu: hạnh phúc nhất là khi sống cùng đam mê mà không còn mong cầu gì nữa.”
Có người theo đuổi đam mê để thành danh.
Có người dùng đam mê để làm kế sinh nhai.
Nhưng có một số ít người – họ ở cùng đam mê như một người đồng hành trên chặng đường chỉnh sửa bản thân, không khai thác, không bỏ bê, và không tận dụng nó khi có cơ hội.
Lúc đó nó không còn là “đam mê” nữa. Mà là mạch sống. Là hơi thở. Là con đường đi tới chính mình.
Là mỗi ngày chào nó bằng lòng biết ơn. Cùng nó làm việc, cùng nó lặng im. Có khi thuận tâm, có khi nghịch ý, nhưng không rời bỏ nó.
Đam mê khi ấy không phải để trưng bày, cũng chẳng phải để chứng minh. Mà là để chăm sóc, lắng nghe và để cùng lớn lên.
Chính từ đó, giá trị được tạo ra không phải từ sự cố gắng bán đi, mà từ một đời sống thật thà, bền bỉ, và tận tụy.
Người khác nhận được từ đam mê ấy một điều gì đó sâu hơn cả sản phẩm:
– Sự tin tưởng
– Cảm giác an tâm và vui sướng
– Là một mảnh hồn chân thực của người tạo ra.
Đó là khi người viết không chỉ bán một bức thư pháp,
mà tặng theo cả một đời sống tỉnh thức sau từng nét mực.
-trọc-

