Quan trọng không phải mình sở hữu những gì – mà là cách mình sử dụng nó ra sao!

Lúc trước cứ nghĩ thư pháp cơ bản là những thứ gì đó bình thường – dễ viết. Còn thư pháp nâng cao là cái gì đó ghê gớm lắm – phải viết cho thật bay bổng – nét phải mua may hoa lá hoè lên – phải tạo ra những nét chỉ mình mới nghĩ ra – phải dùng thủ thuật hay là bí quyết gì đó cao siêu để người ta không thể nào theo kịp…

Về sau mới hiểu – à thư pháp nâng cao là nâng cao về cái nhìn – cái hiểu của mình về con chữ. Cũng với chữ An đó – lúc mới học thì chỉ quan tâm làm sao nét cho đẹp cho thật mượt mà – chữ cho ngay ngắn nằm bố cục cho gọn gàng. Rồi phải viết làm sao cho thật nhiều kiểu khác nhau – để không giống người ta. Rồi thời gian sau đó nhận ra. Đã an rồi thì sao mà chẳng được. Tâm an thì nét chữ an thôi. Nét chữ là sự biểu hiện – ghi nhận của tâm tình ta lúc đó. Nó mang tính thời điểm. Có khi mỗi ngày 1 chữ an khác nhau. Nhưng có khi 10 năm vẫn 1 chữ an như vậy. Đã an thì lúc nào – ở đâu ta cũng an!

Cuộc sống nhìn chung cũng vậy. Trước cứ nghĩ cuộc sống sung sướng – hạnh phúc là phải như thế này hay như thế kia. Đất phải là của mình – xây dựng nhà phải này nọ mới thể hiện được phong cách. Phải có điều kiện này điều kiện kia. Gần cái này gần cái kia mới chịu và cứ mơ nghĩ về nó hoài. Sau này mới nhận ra. À. Điều kiện có như thế nào cũng được. Cái cảm nhận và tâm thế đối mặt – chung sống với nó như thế nào mới quan trọng. Bởi ngoại cảnh tác động tới cuộc sống của mình luôn thay đổi. Chúng ta không thể nào thay đổi nó hoặc biết nó sẽ biến hoá ra sao. Duy chỉ có tâm mình là có thể bất biến trước mọi sự và hoàn toàn do mình làm chủ.

Chữ tuy chưa chỉnh chu về nét nhưng nó trọn vẹn về chiêm nghiệm – bài học cuộc . ta vẫn vui vẻ – hạnh phúc!

Chữ đẹp chưa chắc tâm hồn đẹp – nhà sang trọng chưa hẳn sống tử tế!


#laotroc

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *