Tôi không còn chạy theo nét đẹp để làm hài lòng ai.
Tôi chỉ muốn sống đẹp, rồi để chữ tự hiện ra.
Thư pháp không cứu được ai – nhưng có thể giữ được một người khỏi lạc mình.
Vì chính tôi, bao năm qua, đã nhờ chữ mà giữ lại được một phần tâm hồn mình trong những ngày xao xác.
Chữ không dạy tôi phải giỏi, phải hơn ai.
Chữ chỉ nhắc:
“Mỗi lần viết là một lần soi lại mình.
Mực khô đi – nhưng tâm có lắng lại chưa?”
Tôi đã từng viết để được công nhận.
Giờ tôi chỉ muốn viết để không đánh mất chính mình.
Tôi đã từng nghĩ cần viết hay như người khác.
Giờ tôi chỉ mong viết thật như lòng mình đang thở.
Tôi không cần chữ tôi khiến người ta thán phục,
Tôi chỉ mong – khi ai đó đọc, lòng họ yên.
Tôi từng viết để làm nghề.
Giờ tôi sống sao để đời mình trở thành một chữ đáng viết.
Và những chiêm nghiệm dần thành lời:
“Chữ là cành – nhưng tâm là gốc.
Cành cong thẳng không quan trọng bằng gốc có vững hay không.”
“Viết chữ không phải là để thể hiện bản thân, mà là để quên bớt cái tôi, và sống gần với điều thật.”
“Chữ viết ra, ai khen hay chê cũng được. Nhưng cái tâm viết ra, chỉ mình mình biết.”
“Thư pháp không phải là nét mực, mà là một đời sống chậm lại.”
“Muốn viết chữ cho có hồn, thì trước hết phải sống sao cho có hồn.”
“Viết chữ là một cách để tập sống.
Không vội, không cầu, không gồng.
Cứ nhẹ mà viết, rồi nhẹ mà đi.”
Tôi không biết mình sẽ còn viết được bao lâu, nhưng nếu còn một hơi thở, tôi vẫn muốn đưa nét xuống trong chánh niệm.
Bởi mỗi chữ, mỗi dòng, không chỉ để lại dấu mực – mà còn có thể đánh thức một trái tim đang mỏi mệt.
Và nếu ai đó hỏi tôi:
“Thư pháp rốt cuộc là gì?”
Tôi sẽ mỉm cười mà thưa rằng:
“Chỉ là… sống cho tròn từng nét mình viết ra.”
-Lão Trọc-
