Dạo gần đây, nhiều người bắt đầu mơ về một cuộc sống bình dị – một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, có khu vườn xanh rì rau quả, vài con gà, vài chú chó, sống gần đất, gần trời. Một giấc mơ không chen lấn, không bon chen, chỉ cần đủ sống – và đủ an yên.
Nhưng sống bình dị không có nghĩa là dễ dàng. Để gieo được giấc mơ ấy xuống mặt đất, đôi khi cần rất nhiều thời gian, công sức – và cả tiền bạc. Những ai từng sống ở quê, từng làm nông, từng vất vả sớm hôm với từng luống rau, gốc cải – mới thấm được cái giá của sự bình an. Nhất là khi ta còn mong mọi thứ sạch, hữu cơ, không hóa chất, không rác thải – thì lại càng khó hơn.
Vợ chồng mình cũng đang mơ như thế. Dẫu chưa thể rời phố, nhưng tụi mình bắt đầu từ những điều nhỏ. Ở nhà thuê thôi – nhưng bắt đầu trồng rau, làm đồ ngâm, thử sống tối giản, kiểm lại thu – chi, sống biệt lập dần để tập quen. Lần đầu trồng rau thất bại – thì học lại. Lần đầu sao kê lộn xộn – thì kiểm lại. Từng chút, từng chút một, tụi mình đang học sống cho đủ, sống cho sạch – và sống cho an.
Quê nhà đã có sẵn đất. Ước mơ có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Nhưng tụi mình chưa nghĩ riêng cho mình được – bởi còn con cái. Tụi nó đã đến với mình, nên vợ chồng mình chọn nuôi dạy con tử tế trước. Đợi khi tụi nhỏ đủ lớn, đủ tự lo, thì khi ấy – mới thật sự quay về với giấc mơ tuổi trẻ.
Nhưng rồi tụi mình nhận ra một điều:
Nếu trong lòng có an, thì đâu cũng là nhà.
Không cần chờ đến một ngày về quê mới bắt đầu sống chậm – mà ngay bây giờ, mỗi bước sống, mỗi lựa chọn – đều có thể là gieo mầm cho ngày đó.
Sống như thể mảnh đất này là của mình.
Làm như thể cuộc sống này đang thật sự thuộc về mình.
Dù mai này có rời phố hay không – thì nếp sống ấy vẫn sẽ còn mãi.
-Lão Trọc