Chúng ta vẫn thường gọi một ai đó là “lão làng trong thư pháp”…
Và không ít khi vô tình lấy cái danh ấy để làm thước đo – so sánh – thậm chí phân biệt với những người mới hơn, trẻ hơn.
Nhưng thật ra, chữ “lão” kia… là gì?
Là người viết lâu năm.
Là người có kinh nghiệm, kiến thức sâu rộng về thư pháp.
Là một trong những người khai mở dòng chảy chữ nghĩa Việt.
Là người có kỹ thuật tinh xảo, viết như múa…
Hay là người từng trải – đã sống qua bao mùa chữ và vẫn chưa dừng lại sáng tạo?
Có thể là tất cả.
Nhưng cũng có thể… chẳng là gì cả – nếu người ấy ngừng học, ngừng nghe, ngừng nuôi dưỡng tâm mình.
Trong nghệ thuật – không phải ai đi trước cũng cao hơn.
Không phải ai nhiều tuổi cũng sâu hơn.
Không phải ai có “tuổi nghề” nhiều hơn thì tay nghề sẽ vượt trội.
Nghệ thuật vốn công bằng.
Nó lắng nghe được sự chân thành và kiên nhẫn của mỗi người – không phân biệt thời gian hay xuất phát điểm.
Ai cũng sẽ có khả năng vượt lên trên người khác và khẳng định dấu ấn riêng biệt cho mình! Chỉ cần bạn không ngừng học hỏi – trau dồi – rèn luyện – và kiên trì. Kết quả sẽ xứng đáng cho những nỗ lực bạn đã bỏ ra!
Chỉ cần bạn vẫn giữ được tâm học hỏi, vẫn còn yêu nét chữ – thì dù mới viết hôm nay, cũng có thể thành “người của mai sau”.
“Lúa chín cúi đầu, sông sâu tĩnh lặng…”
Nghĩa là càng đi sâu vào nghệ thuật – ta càng cần khiêm hạ, càng cần nói ít – làm nhiều.
Chỉ khi một con sông biết hạ mình xuống, trăm nghìn con suối mới tìm về đó.
Và chỉ khi một người biết lắng nghe, lòng mới có chỗ cho cái mới – cho điều hay – cho cái đẹp.
Cuộc sống luôn vận động.
Mỗi ngày, mỗi người, mỗi con chữ đều có thể đổi thay.
Và như thế, kiến thức của ta – tâm thức của ta – cũng cần thay đổi theo.
Đó là cách để mình không chỉ là “lão làng” – mà còn là “người đang sống cùng với chữ”.
-Lão Trọc

