Chúng ta hay có khái niệm lão làng trong thư pháp. Và thường hay lấy danh nghĩa này để đi đánh giá – so sánh – phân biệt với những người khác. Vậy lão ở đây có nghĩa là gì?
Một người viết thư pháp lâu năm
Một người có nhiều kiến thức cũng như kinh nghiệm trong việc viết chữ
Một trong những người đầu tiên khai sáng cho Thư pháp Việt
Một người lớn tuổi viết chữ
Một người có kỹ thuật viết chữ cao thâm
Một người có những cảm xúc sáng tác bất tận
…
Các bạn ạ! Trong nghệ thuật nói chung. Cứ không phải đi trước là giỏi hơn – không phải lớn tuổi hơn là nhiều kinh nghiệm hơn! Cũng chẳng phải tuổi nghề cao thì tay nghề giỏi!
Nghệ thuật rất công bằng cho tất cả chúng ta! Ai cũng sẽ có khả năng vượt lên trên người khác và khẳng định dấu ấn riêng biệt cho mình! Chỉ cần bạn không ngừng học hỏi – trau dồi – rèn luyện – và kiên trì. Kết quả sẽ xứng đáng cho những nỗ lực bạn đã bỏ ra!
“Lúa chín cúi đầu, sông sâu tĩnh lặng…”
Và khi chúng ta càng trưởng thành trong nghệ thuật, con người ta càng phải nói ít đi và làm nhiều hơn nữa!
Chỉ có những con sông sâu, biết hạ mình xuống thì trăm vạn con sông con suối khác mới róc rách chảy về.
Chỉ có những người biết hạ mình lắng nghe – thì mới có thể mở rộng thêm tầm hiểu biết và thu nhận thêm nhiều điều tốt đẹp xung quanh mình!
“Cuộc sống này luôn vận động không ngừng… mỗi ngày mỗi thay đổi – kiến thức của mình cũng vì thế mà sẽ đổi thay theo”
#laotroc