1. Đừng ép chữ phải chiều lòng mình
Chữ không phải công cụ để chứng minh ta tài giỏi.
Cũng không phải bức bình phong che đi những khoảng trống trong lòng.
Hãy để chữ được là chữ – tự nhiên, mộc mạc, có khuyết, có tròn.
Khi ta thôi gồng – chữ sẽ nở hoa.
2. Viết cho mình trước, chia sẻ sau
Nếu chưa thấy vui khi ngồi một mình viết,
thì đừng vội viết để người khác xem.
Chữ nghĩa chỉ trở thành “nghệ thuật” khi nó làm lòng mình sáng trước.
3. Đừng so chữ – hãy sống với chữ
Người khác có thể viết đẹp hơn, chắc hơn, nổi tiếng hơn.
Nhưng không ai viết giống ta – nếu ta sống thật.
Một nét run cũng có thể lay lòng người, nếu nó chứa tình.
4. Tập viết như pha trà, như ngắm mây
Viết như một cách thở.
Đặt bút xuống như rót nước mời tâm mình ngồi chơi.
Đừng mong mỗi nét phải chuẩn, mỗi chữ phải hay.
Chỉ cần có mặt trọn vẹn – là đã viết rồi.
5. Hãy để chữ trở thành người bạn – không phải mục tiêu
Chữ không trách khi ta viết xấu, không giận khi ta bỏ bút.
Chữ cứ ở đó, chờ ta quay lại – như người bạn cũ.
Vì vậy, an với chữ – là khi ta không còn thấy phải chứng tỏ, mà chỉ thấy nhẹ lòng khi ngồi xuống.