Có những người khiến ta muốn tránh xa cả thế giới. Nhưng cũng có những người khiến ta tin vào lòng tốt một lần nữa.
Ngoài kia, dĩ nhiên có thị phi, toan tính, hèn mọn, điên cuồng. Nhưng cũng có rất nhiều người sống tử tế, chân thành, khiêm cung, sáng rực rỡ một cách âm thầm. Không phải ai cũng xấu – và không phải ai cũng đáng học theo.
Điều quan trọng là:
Mình chọn sống giữa ai. Mình chọn làm giống ai. Mình chọn nuôi lớn phần nào trong mình.
Môi trường không chỉ là nơi ta ở. Nó là những gì ta nghe, ta đọc, ta nhìn, ta trò chuyện mỗi ngày. Và chính môi trường sẽ âm thầm dẫn tâm ta đi theo một hướng.
Chọn đúng cuộc chơi, tự khắc sẽ biết cách chơi. Chọn đúng người đi cùng, tâm sẽ bớt lạc hướng. Và khi đủ tĩnh lặng, ta sẽ không vì vài bóng tối mà quên mất mặt trời vẫn mọc mỗi sáng.
Đôi khi, có những người sống và phản ứng như một đứa trẻ lớn xác.
Đúng sai, phải trái… không dựa trên lý lẽ, mà dựa vào cái “muốn” của bản ngã. Nếu điều gì khiến họ không vui – thì là sai. Nếu điều gì khiến họ thỏa mãn – thì là đúng.
Không hẳn vì họ ác, chỉ là họ chưa học cách quan sát chính mình. Chưa hiểu rằng: cái bản năng muốn – không phải lúc nào cũng là điều đúng. Cái phản ứng đầu tiên – chưa hẳn là sự thật sau cùng.
Thế nên, thay vì trách cứ, hãy xem đó là bài học của mình:
Làm sao để mình không sống như thế. Làm sao để tâm không bị kéo theo những điều bất thiện. Làm sao để giữ được tỉnh thức – giữa một thế giới còn ngây thơ và vụn vỡ.
-trọc-

