Kẻ bán bình yên

Nhiều khi tôi nghĩ…
Bỏ ra một khoản lớn để thuê lấy một chốn riêng – cũng là việc đáng làm.
Không hẳn là nơi núi rừng hoang sơ,
nhưng đủ yên để nghe mùi hương của lá,
đủ tĩnh để lắng nhịp thở của mình.

Một mái trú, không chỉ để che mưa nắng –
mà để trở về.
Trở về với những điều giản dị, thuần khiết –
nơi chẳng cần né tránh thị phi,
chẳng bị kéo theo những ồn ào ngoài chợ đời.

Và lạ thay… khi mình sống đủ đầy, không gian cũng trở nên đầy đủ.
Khi tâm mình có mặt trọn vẹn,
người đến cũng thấy nhẹ lòng.
Người thân sống trong sự lặng yên,
lâu ngày rồi cũng trở nên hiền hòa,
cũng biết thương nhau bằng ánh nhìn lặng lẽ.

Người xưa nói không sai:
Môi trường nuôi thân,
cảnh giới dưỡng tâm.

Gần điều sáng – lòng sẽ mở.
Ở nơi tranh hơn – tâm sẽ khép.

Muốn đem bình yên đến cho người,
mình phải có bình yên trước đã.
Muốn truyền cảm hứng,
thì chính đời mình phải đang sống hồn nhiên.

Mỗi sáng, tôi chỉ mong
không gian quanh mình thêm một chút trong lành,
một chậu cây mới tưới,
một tấm lòng mới tinh.

Vì người làm việc gì – thì chính đời sống sẽ tỏa ra điều ấy.
Thứ gì thật – sẽ bền.
Thứ gì đủ sâu – thời gian không làm nhòe được.

Tôi chỉ mong, bạn được sống đời nhẹ nhàng:
Không hối tiếc chuyện cũ,
không hoảng sợ điều sắp đến.
Mỗi người một nghiệp, một con đường.

Chỉ cần việc bạn làm – không làm khổ mình, không hại ai,
và vẫn giữ được một khoảng trống trong tâm để thở…
Thì đời bạn – đã là điều rất đáng quý rồi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *