Không sợ chậm, vì ai cũng có nhịp của riêng mình.
Không sợ chưa giỏi, vì học là hành trình suốt một đời.
Không sợ không tiến xa, vì đôi khi một bước chựng lại là để hiểu mình rõ hơn.
Nhưng…
Sợ nhất là mình không biết thế nào là “đẹp”.
Vì nếu không biết đẹp – mắt sẽ mù trước cái hay, tay sẽ cứng khi muốn viết gì đó theo cảm xúc, và lòng sẽ đóng lại trước những cái tinh tế.
Còn nếu chỉ quanh quẩn trong những “chân lý tự đúc” – được xây bằng ảo tưởng, chủ quan, và thiếu trải nghiệm – thì càng đi càng lạc mà cứ ngỡ mình đang đúng đường.
Vì vậy, cần nuôi con mắt thẩm mỹ như nuôi một đứa trẻ tinh khôi.
Cho nó được thấy nhiều cái đẹp, học cái hay, soi lại mình – để không tự mãn.
Không phải ai đi trước cũng đúng, nhưng đi một mình mà không biết nhìn người đi trước – là thiệt thòi.
Con đường nào cũng cần thầy, bạn, sách, trải nghiệm và tâm sáng.
Vì đẹp, không chỉ là hình tướng – mà là một sự cân bằng, một sự rung động, và một sự thật không gượng ép.
Thẩm mỹ không chỉ giúp viết hay – mà giúp sống trọn vẹn, sâu, và có duyên.
Cho nên, đừng sợ sai – hãy chỉ sợ không đủ tỉnh để thấy mình đang sai.
Đừng sợ chưa đẹp – hãy chỉ sợ mình không còn thiết tha đi tìm cái đẹp.
Học nhiều thầy – để mở mắt.
Theo một thầy – để giữ tâm.
Vì chữ đi với người, còn người đi với Đạo.
-trọc-