Có những giấc mơ
không cần vẽ rồng tô phượng,
chỉ cần được nâng niu trong tim người mang nó.
Người đời thích hỏi:
“Bao giờ con làm điều đó?”
“Chừng nào mới thấy kết quả?”
Nhưng con biết, giấc mơ không dành để phô trương.
Nó là chuyện riêng giữa mình và con đường.
Nếu đã thật lòng quyết tâm,
hãy đi như người đang ôm một hạt giống quý trong túi áo –
không cần cho ai xem,
chỉ cần lặng lẽ tìm đất tốt để gieo.
Có thể hôm nay con chưa đủ điều kiện chia sẻ mọi điều,
vì không phải ai cũng hiểu,
và không phải ai cũng giữ nổi điều con tin là quý.
Không phải keo kiệt,
chỉ là biết rõ đâu là lúc nên tỏa, đâu là lúc nên tụ.
Không phải giấu nghề,
chỉ là chờ đúng người, đúng duyên, đúng đạo.
Thật ra, người vững vàng nhất
không phải là người nói hay nhất,
mà là người biết khi nào nên im lặng,
khi nào nên cất lời –
và khi nào nên nhường chỗ cho thời gian trả lời thay mình.
Nên con cứ giữ lấy những điều mình quý,
cứ chia sẻ đủ – và đúng – cho những người đã chọn đi cùng.
Không vì hư vinh mà vội nói,
không vì lời khen chê mà dao động,
chỉ vì một đời đáng sống…
là một đời vẫn giữ được giấc mộng ban đầu.
-Lão Trọc