Chúng ta chưa phải bậc thánh nhân,
vẫn uống một ly bia để lòng bớt chật, để lòng thoải mái kết nối với xã hội xung quanh.
vẫn thỉnh thoảng làm bạn với điếu thuốc, để khoảng lặng không trôi qua mà không để lại được gì?
và chẳng ngại ngồi bên ly cà phê nghe đời trôi chậm lại đôi phần. Bởi nhâm nhi tách cà phê mỗi ban sớm là món quà tự thưởng cho mình.
Chúng ta là người – nên còn mỏi, còn buồn, còn cần một khoảng lặng giữa bề bộn nhân gian.
Nhưng chính trong những lúc ấy, ta không buông lung mà biết dừng lại, biết quan sát lòng mình, biết giữ cho tâm không nghiêng lệch –
đó đã là tu.
Tu không phải là mặc áo nâu rồi gạt bỏ bụi trần, mà là giữ được ánh sáng bên trong khi bước qua từng con phố bụi mờ.
Không khinh người đang say,
cũng chẳng tự mãn khi mình tỉnh.
Chỉ âm thầm sống – đúng với lòng, thuận với tự nhiên, không hại ai, không hại mình.
Người giữ được tâm trong giữa những điều bình thường nhất,
mới là người lặng lẽ giữ lửa giữa nhân gian.
-Lão Trọc-