Đôi khi ta bỏ ra một khoản nhỏ – để học được điều người khác phải mất cả mười năm mới ngộ ra.
Nếu nhìn thật sâu, đó là một điều quý giá chứ không hề đắt.
Việc học không giống như việc mua một cành hoa, rồi cầm lên đếm từng cánh, từng chiếc lá để xem có “đáng giá” với đồng tiền mình bỏ ra hay không.
Học là một con đường – dài, sâu, và nhiều bất ngờ.
Có khi, điều quý nhất chỉ là một cái gật đầu, một ánh nhìn, một lời chỉ tay đúng hướng – cũng đủ để người học tự khai mở ra bao nhiêu điều chưa từng thấy.
Phần còn lại, là việc của người học: phải tự đi, tự ngẫm, tự trải nghiệm và tự lớn lên.
Gặp được một người thầy – là duyên.
Và duyên ấy thường đến khi tâm mình đã chín, lòng mình đã lặng, và khát ngộ đã sâu.
Trong mỗi giai đoạn trưởng thành, luôn có một người xuất hiện – vừa vặn như một đoạn cầu bắc ngang dòng sông mình đang kẹt lại.
Vì vậy, học ai không quan trọng bằng việc gặp đúng người – vào đúng thời điểm – để mình trở nên sáng rõ hơn chính mình của ngày hôm qua.
Đó mới là điều đáng trân quý.
-Lão Trọc