Trong cuộc đời, chúng ta cần gặp nhau.
Gặp để kết nối, để nuôi dưỡng những mối dây thân tình giữa gia đình, bạn bè, anh em, đồng nghiệp… và cả những duyên lành ngoài xã hội.
Nhưng gặp nhau – không nhất thiết phải là ở quán nhậu hay nhà hàng.
Không cần bày vẽ mời qua mời lại nhiều lần như một thứ lễ nghi bắt buộc.
Không ai có thể mời ai cả đời, nên đôi khi được mời một bữa, lại cảm thấy mình cần phải “trả lễ”.
Có lúc vì nể nang mà tiếp tục mời, dù lòng không thật muốn.
Có khi trong túi không đủ tiền, nhưng vì đã trót nhận lời người khác, lại miễn cưỡng gượng gạo mà đi.
Cũng có khi vì lo nghĩ sau này có thể cần tới người ta, nên vẫn tiếp tục duy trì những cuộc gặp gỡ không thực sự nhẹ lòng.
Rốt cuộc, ta không còn gặp nhau bằng trái tim nữa, mà gặp bằng tính toán, bằng vai vế, bằng những lớp mặt nạ mỏi mệt.
Thật ra, có mặt cho nhau không cần phô trương hay ràng buộc.
Một tách trà đơn sơ. Một cái gật đầu ấm áp. Một sự hiện diện lặng thinh mà thấu cảm.
Chừng đó là đủ để biết ta còn trong lòng nhau.
Gặp gỡ – đôi khi chỉ cần một sự chân thành.
#laotroc
. 
