Cha Mẹ Con

Trong một nét chữ của cha – có thấp thoáng bóng dáng của con.
Trong một nét chữ của mẹ – cũng phảng phất hình hài của con.

Không phải ngẫu nhiên:
Đó là sự giao thoa của di truyền và tâm thức, của máu thịt và linh hồn.
Là những chắp vá âm thầm của tháng ngày, những chịu đựng không tên, những cầu nguyện không lời – tất cả gói trọn trong một hình hài bé nhỏ mang tên: Con.

Nếu có thể nhìn sâu, ta sẽ thấy:
Con là sự hiện thân rõ nét nhất của tình thương.
Là chiếc cầu nối giữa quá khứ của tổ tiên và tương lai của giống nòi.
Con mang theo những điều cha mẹ đã từng mơ, đã từng tiếc.
Con tiếp nối những điều dang dở – và có thể chữa lành những điều chưa vẹn.

Chữ “Con” trong nét chữ của cha mẹ, như là là một hồi chuông thức tỉnh, một lời thì thầm dịu dàng:

Hãy sống sao để không phụ những đôi tay đã từng run rẩy bế bồng ta khi còn đỏ hỏn.
Sao cho không phụ giọt mồ hôi đã nhỏ xuống thềm nhà khi cha mẹ tất tả ngược xuôi lo cho gia đình.
Sao cho không phụ từng ánh nhìn lặng lẽ dõi theo ta lớn lên, vấp ngã, đứng dậy, và dần biết sống trọn vẹn hơn mỗi ngày.

Bởi lẽ, trong từng bước chân của con, luôn có bóng dáng cha mẹ đi cùng.
Trong từng lựa chọn con làm, luôn có một phần trái tim cha mẹ đang âm thầm rung theo…
-trọc-

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *