“Chỉ những người biết ơn mới có thể trân trọng những điều giản dị.
Và chỉ những người biết trân trọng những điều giản dị mới có thể hạnh phúc.”
1. “Biết ơn” – là cội rễ của sự sống sâu.
Người biết ơn là người nhìn đời bằng con mắt thấu hiểu:
Rằng không điều gì ta đang có là hiển nhiên.
Một ly nước, một mái nhà, một ánh mắt yêu thương – đều là ân huệ.
Tâm biết ơn khiến người ta dừng lại, lặng hơn, chậm hơn – và bắt đầu thấy.
2. “Trân trọng điều giản dị” – là kết quả tự nhiên của người biết ơn.
Bởi người biết ơn, đâu còn chạy theo hào nhoáng bề ngoài.
Họ bắt đầu yêu mùi trà nhè nhẹ, thương ánh nắng ngoài hiên,
quý từng bữa cơm có mặt người thân.
Sự giản dị, từ đó trở thành viên ngọc lấp lánh trong lòng họ.
3. Và khi ấy – “hạnh phúc” không cần tìm đâu xa.
Hạnh phúc là khi ta sống giữa những điều nhỏ mà lòng không thấy thiếu.
Là khi ta không cần thêm gì để vui, mà chỉ cần bớt đi sự quên ơn.
Hạnh phúc là khi trong tim có một chỗ cho sự thầm lặng của lá rơi,
cho tiếng chim cuối chiều,
và cho cả những người vẫn lặng lẽ bên ta mà chưa từng đòi hỏi gì.
Tóm lại:
Muốn hạnh phúc – hãy biết ơn.
Muốn sống sâu – hãy trân quý những điều giản dị đang có.
Chữ “ơn” – là nét mực đầu tiên để viết nên cuộc sống hạnh phúc.
-Trọc kính chia sẻ-

