🌿 Nét riêng không nằm ở chữ – mà ở người viết ra chữ ấy.

Bây giờ người ta thích nói về “phong cách cá nhân”, “chữ có thương hiệu”, “chữ có dấu ấn”…
Rồi từ đó sinh ra ganh đua, so đo, muốn khác biệt bằng hình thức,
nhưng lại quên lắng sâu vào cốt lõi – là chính mình đã sống ra sao.

Nét chữ có thể na ná nhau,
Nhưng tâm người – không ai sao chép được.

Một người có thể dùng cùng cây bút, cùng bộ mực, cùng mẫu font,
nhưng khi họ viết ra, cái khí khác, cái hồn khác,
chính cách sống, cách nhìn, cách cảm của họ – đã làm nên điều không lặp lại.

“Cái riêng không phải là thứ mình tạo ra để người ta ngước nhìn.
Cái riêng là thứ mình âm thầm sống thật – để ai ở gần cũng thấy nhẹ nhàng.”

Nhiều người nghĩ “riêng” là nét chữ phải lạ, phải khác biệt, phải phô diễn, phải không giống ai…
Nhưng thật ra, cái riêng đẹp nhất là cái riêng của cách mình nhìn nhận, sử dụng bộ nét đó như thế nào. Nó chính nằm ở giá trị của người viết.

Nếu đã nhắc đến chữ Tâm… 

Thì xin mình đừng dùng chữ Tâm như một cây gậy để vạch lỗi người khác, hay chống chế cho những điều mình chưa chịu sửa.
Nếu đã nhắc đến Tâm, thì phải làm sao để tâm mình nở hoa – chứ không phải trở nên gai góc hơn, khô cằn hơn, hay sắc lạnh hơn với đời.

Có người viết chữ “Tâm” mười lần, mà trong lòng mỗi ngày một nhiều bụi bặm hơn.
Viết đẹp, treo lên cao, nhưng sống thì hay xét nét, dễ tổn thương, và thiếu đi một cái nhìn dịu dàng cho người khác.

Tâm không phải để nói – mà để nuôi.
Tâm không phải để dạy người khác – mà để tự soi mình mỗi ngày.

Nếu chữ Tâm khiến mình cười hiền hơn, nghe kỹ hơn, bớt nóng nảy đi, thì đó là Tâm đang nở.
Còn nếu chữ Tâm khiến mình gắt gỏng hơn, cố chấp hơn, xét nét hơn, thì có khi ta đang dùng chữ Tâm để đắp lên vết rỉ sét của bản ngã.

-Lão Trọc-

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *