Thư pháp chữ Việt Vuông

🌿 Chữ Hán, chữ Việt – đều mang linh hồn của dân tộc.

Chữ Hán không chỉ là phương tiện giao tiếp. Mỗi chữ là một biểu tượng gói tinh thần Đông phương, mang bóng dáng của đất – trời – người trong từng nét cấu tạo.
Ví dụ:

  • : “Thư” – là sự kết hợp giữa bút (筆)lời nói (言) → viết không chỉ là thao tác tay, mà là lời lòng được gieo xuống giấy.
  • : “Pháp” – gồm nước (氵)khứ (去) → như một dòng chảy gột rửa, mang đi những gì cũ kỹ, giúp sinh ra điều thanh sạch mới.

🍃 Đó là lý do vì sao người ta gọi “Thư Pháp” – là đạo Bút, đạo Tâm.
Chữ không chỉ đẹp, mà còn làm người viết sống đẹp hơn.

Còn với chữ Việt thì sao?

🌿 Chữ Việt, tuy không tượng hình, nhưng tượng ý.
Nét chữ Việt có tính mềm mại, ngắt nhịp, và gần với khí thở của người Việt.
Nếu chữ Hán là ngọn núi uy nghiêm, thì chữ Việt là con suối mềm mại – đều dẫn về chân – thiện – mỹ, nhưng bằng những cung bậc khác nhau.

🌻 Viết thư pháp Việt là gì?
Là làm cho chữ nghĩa đời thường trở thành một vầng đạo nghĩa.
Không còn là “thương”, “cha”, “lành”, “an”… đơn thuần, mà là tâm khởi từ đó, khí chảy qua đó, rồi thành đạo sống của người viết.

Vì sao người học thư pháp nên tìm hiểu cả chữ Hán và chữ Việt?

Vì như Trọc đang suy niệm:

  • Chữ Hán cho chiều sâu, căn gốc, đạo lý.
  • Chữ Việt cho sự gần gũi, dung dị, đời thường.

Nếu học trò học được cả hai, thì không chỉ biết viết chữ đẹp, mà còn biết sống làm sao cho đẹp lòng người – đẹp lòng mình.

🌿 Vì sao người Việt vẫn nên dùng chữ Việt, dù chữ Hán có nhiều ưu điểm?

Chữ Hán là nguồn gốc, là di sản quý về bố cục, âm nghĩa, và đặc biệt là mỹ học thị giác: từng chữ như một bức tranh. Nhưng nếu người Việt chỉ dùng chữ Hán, lâu dần sẽ xa dần bản sắc của mình, hoặc không thể truyền tải những suy tư hiện đại, mang màu sắc Việt. Trong khi đó, chữ Việt – dù có hình thể không đều, phức tạp – nhưng lại rất linh hoạt, giàu cảm xúc, và gần gũi tâm hồn dân tộc mình.

🌿 Sáng tác nét chữ Việt vuông, một sự học hỏi để chữ Việt nâng tầm nghệ thuật hơn

Trọc sáng tác nét chữ Việt vuông, giữ phương ngang – chọn bố cục đều đặn, chính là cách:

  • Giữ hồn Việt, nhưng không rời bỏ tính mỹ học truyền thống của thư pháp Hán.
  • Biến mỗi chữ Việt thành một hình khối, chứ không chỉ là dòng chữ viết.
  • Giúp người học cảm nhận “khí” và “lực” trong từng con chữ, thay vì chỉ viết đúng mẫu tự.

Chữ Việt vốn là ngôn ngữ ghi âm, nhưng khi đi vào thư pháp, phải học cách nhìn bằng tâm, viết bằng hơi thở, bố cục bằng ý niệm tĩnh tại – thì chữ ấy mới có “hồn”, có “khí”.

“Chữ Việt tuy không phải chữ tượng hình, nhưng người Việt vẫn có thể thổi hồn tượng ý vào trong mỗi nét.
Viết chữ không chỉ là viết lời – mà là viết tâm thức, viết đạo sống.
Khi học trò học cách viết chữ Việt vuông – là đang học cách an trú tâm mình vào từng phương ngang, trục dọc.
Là đang giữ lấy căn cội – mà vẫn mở ra tầm nhìn mỹ học Đông phương.”

– Lão Trọc

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *