Hồi trước, mình cũng mang trong đầu một đống kế hoạch “cứu rỗi thư pháp Việt”.
Làm gì đó cho lớn lao, cho đàng hoàng – kiểu như phải tạo ra nền móng vững chắc, quy về một mối, dựng lên một ngọn cờ…
Nói chung là cũng ảo tưởng về bản thân dữ lắm.
Rồi một ngày đẹp trời (mà thật ra là buổi tối sau bữa cơm không có món mình thích), vợ mình quay sang bảo:
“Anh tưởng mình là ai? Anh nghĩ mình lớn đến đâu mà đòi làm này làm kia?
Biết bao người đi trước, chữ đẹp, tâm sáng, danh tiếng đầy – họ còn chưa dám xưng danh!
Như cô X – lặng lẽ dạy chữ mười mấy năm, chưa từng đăng một bức thư pháp lên mạng.
Hay bác Y – cả đời chỉ viết tặng người nghèo, chưa bao giờ lấy một đồng.
Chú Z – học trò cả trăm, không bao giờ gọi mình là ‘thầy’, chỉ nhận là ‘người đi trước một chút’.
Họ đâu có cần ai công nhận, vậy mà ai cũng mến thương.”
“Anh à, sống như một đóa hoa nhỏ thôi.
Tỏa hương tự thân. Ai thích thì ở lại ngắm, ai không thì cứ để họ đi.
Đời này, giữ được tâm trong sạch và vui với việc mình làm – đã là hiếm lắm rồi.”
Thú thật, cái bản ngã bên trong nổi lên, sĩ diện bốc khói, giận vợ đúng 129 giây.
Nhưng mà… nghĩ lại. Ừ ha. Đúng thiệt.
Từ hôm đó, mình chẳng còn ép bản thân phải tạo ra gì hoành tráng nữa.
Chữ đẹp thì tốt. Chữ chưa đẹp thì tập thêm.
Thấy gì hay – chia sẻ. Thấy gì cần – làm.
Được ai thương – biết ơn. Ai không ưa – chúc an lành.
Đời vậy là đủ!
Không còn cố chứng minh điều gì, không còn phải “vượt qua ai”, hay “hơn ai”.
Chỉ cần mỗi ngày viết được một chữ thật lòng,
Thư pháp – hay bất kỳ môn nghệ thuật nào – cuối cùng cũng là một hành trình quay về chính mình.
Mình thật – chữ mới thật.
Mình bình thường – chữ mới gần gũi.
Mình an nhiên – chữ mới có hồn.
Thiền sư Nhất Hạnh từng nói:
“Bạn không cần phải làm gì để trở nên giá trị. Bạn đã quý giá, chỉ bằng việc đang thở.”
Phật dạy:
“Tự thắng mình còn hơn thắng ngàn người khác trong ngàn trận chiến.” (Kinh Pháp Cú, câu 103)
Và người xưa cũng có câu:
“Hữu xạ tự nhiên hương” – Có hương thì tự lan, chẳng cần rao giảng.
Giờ mình chỉ viết – như một người trồng cây.
Không cầu ra hoa sớm. Không cần ai tán thưởng.
Viết cho người cần. Viết khi lòng an. Viết để mình đừng quên mình.
Như vợ mình nói:
Vậy thì cứ làm đóa hoa nhỏ. Cứ vui. Cứ thơm.
Còn ai ghé lại – là nhân duyên đẹp.
-Lão Trọc