Tỉnh hay Tĩnh

Hôm nay có người hỏi Trọc:
“Mi tỉnh chưa?”
Trọc bật cười hỏi lại:
“Tỉnh – hay tĩnh?”

Tiếng Việt mình hay thật, chỉ một âm mà hai cõi:
Một bên là tỉnh – như vừa mở mắt sau cơn mê.
Một bên là tĩnh – như mặt hồ không gợn sóng.

Người tỉnh, là người bắt đầu thấy.
Thấy mình từng vội. Từng sân si. Từng hơn thua với những điều rất nhỏ.
Thấy đời không dài như mình tưởng, mà lòng người không rộng như mình nghĩ.
Thấy điều quan trọng không nằm ở việc thắng ai, mà là thắng được chính mình.

Nhưng chỉ tỉnh thôi chưa đủ.
Có những người biết hết, hiểu hết… nhưng lòng vẫn rối.
Vì chưa tĩnh.

Tĩnh – là khi không còn cần phải chứng minh.
Là khi lặng mà sáng.
Là khi làm mà không kể.
Là khi đi qua lời khen chê mà tâm không nghiêng ngả.

Thư pháp cũng vậy.
Có người tỉnh: biết phân biệt đẹp – xấu, đúng – sai, khí – thần.
Có người tĩnh: viết một chữ thôi cũng đủ khiến người khác lặng người.

Tỉnh là mở mắt.
Tĩnh là mở lòng.

Người tỉnh có thể lý trí sáng suốt.
Người tĩnh – mới đủ từ bi để ôm trọn tất cả những ai chưa tỉnh.

Vậy nên, khi ai đó hỏi ta:
“Mi tỉnh chưa?”
Hãy mỉm cười mà hỏi lại:
“Mà bạn muốn hỏi: tỉnh – hay tĩnh?”
-Lão Trọc

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *