Viết lại từ hồi ức năm 2014
Xin chào mọi người,
dạo này có nhiều người bạn hay hỏi mình là:“Lão Trọc viết thư pháp được bao lâu rồi?”
Để trả lời câu hỏi trên thì không thể vài câu là xong được,
nên hôm nay Lão Trọc (LT) xin được chia sẻ một chút về quá trình LT tiếp xúc và đam mê bộ môn thư pháp này…À, mình viết bài này mục đích là để khuyến khích một số bạn đã và đang Đam mê bộ môn nghệ thuật này,
chứ không có ý khoe khoang này nọ đâu nhé…
vì mình cũng đang còn tập… hỳ hỳ…
Hồi cấp 2…
LT hay viết sổ nhạc…
những tựa đề thì hay viết to, đậm cho dễ nhìn.
Lúc đó mình cũng chưa biết gì về thư pháp đâu.Đến cuối năm lớp 9 (2006)
tình cờ thấy trên lịch nhà mình có chữ thư pháp.
Mình thấy đẹp nên chép theo bằng cách:
dùng bút đi viền ngoài rồi tô đậm phía trong.Vậy thôi mà lên lớp 10 gây được sự chú ý của bạn bè.
Mấy đứa ngồi quanh cứ đưa vở cho mình ghi tên môn học
(“Ngữ Văn”, “Địa Lý”…)
Mình còn ghi 26 chữ cái hoa và thường, rồi photo cho các bạn trong lớp tập theo.Đến ngày 20/11 năm lớp 11 (2008)
mình cũng “tô” chữ để tặng Thầy Cô – cảm thấy cũng ưng ý lắm…
Lên lớp 12 (2009)
Lúc này mình mới cầm cọ nhọn và hí hoáy viết thử…
Không như mình nghĩ đâu – vì quen nét bút bi mà –
Còn bút lông nhọn thì ra nét khác…Nhưng nhìn cũng ổn… nên tiếp tục viết để tặng Thầy Cô nhân ngày 20/11.
Lúc đó mình còn vẽ tranh sơn dầu nữa…
nên kết hợp lại – chữ + tranh – nhìn cũng hay hay…
Đại học năm 1 (2010)
Mình thỉnh thoảng mới tập viết.
Khi ấy có biết một người viết chữ khá ổn…
Mình hỏi để xin học –
nhưng chắc ảnh “dấu nghề” hay sao ấy,
chỉ thì cũng chỉ qua loa… kiểu như “múa rìu”.Lúc đó mình viết không khá lắm –
nhưng ngay thời điểm đó, mình nghĩ trong đầu:“Bằng cách nào không biết, nhưng nếu sau ni mình học được chữ,
nhất định mình sẽ chia sẻ cho người khác biết…
Vì ai mà đam mê cái lĩnh vực mình biết – là mình sẵn sàng chia sẻ.
Không có chi phải làm cho nó to tát…”
Đại học năm 2 (2011)
Vì mưu sinh và muốn trải nghiệm,
mình rủ vài người bạn ra Cầu Sông Hàn bán hàng.
Người thì vẽ tranh, người thì cắt giấy,
còn mình thì viết chữ.Lúc này chữ mình nhìn cũng chấp nhận được (chứ không dám nói là đẹp…).
Nhưng vì hồi đó ít người viết nên thị trường vẫn chấp nhận…Mình nhớ thời đó ngoài Sông Hàn chỉ có 2 gian thư pháp và 1 gian vẽ chân dung.
Mà giờ thì… nhiều vô số kể, đủ loại hình kinh doanh luôn!
Ban đầu khó khăn…
dần dần những người bạn mình nghĩ,
còn mình thì vẫn đi bán tới gần nửa năm 3.Lúc này mình cũng biết được khoảng 5-7 anh em trong nghề rồi.
Mình bắt đầu ấp ủ:“Sẽ mở một câu lạc bộ thư pháp – để anh em có sân chơi chung, học hỏi lẫn nhau.”
Mình cứ gặp ai là nói:
“Pháp hú vô tham gia CLB cho vui nghen!”
Rồi năm đó gặp anh Văn –
cùng chí hướng, mình rủ anh khởi xướng luôn.
Mình thì hú anh em tham gia.
Và thế là…
Hội Thư Pháp Trẻ Đà Nẵng ra đời vào ngày 01/06/2012,
gồm 7 thành viên.Hồi đó chưa có ai làm Chủ nhiệm – anh em tự tạo sân chơi.
Chúng mình tổ chức các buổi viết chữ, đi bán –
vất vả nhưng rất vui, vì được học hỏi lẫn nhau…Sau này anh Văn về lại Quy Nhơn.
Mình là người đứng ra kêu gọi – tổ chức – chuẩn bị cho các buổi offline.
Rồi bầu Chủ nhiệm – anh em giao cho mình giữ chức ấy.
Dù không có tổ chức nào chứng giám –
chỉ là anh em tự quy ước với nhau thôi.
Hồi đó chữ nhỏ mình viết tạm ổn.
Chữ lớn thì dùng cọ lông cứng (loại này thư pháp không dùng,
vì nó không chuyên – giới trong nghề không đánh giá cao).
Còn cọ lông mềm thì mình viết không được…
Tháng 4/2013
Gặp anh Hoa Nghiêm – người viết thư pháp có tiếng ở Sài Gòn –
anh ra giao lưu với CLB, chia sẻ rất nhiều.Có một điều thay đổi hẳn quan điểm của mình về chữ:
Chữ viết phải có hồn – phải toát ra từ tâm.
Từ đó mình mới chuyển sang thích chữ đại tự
(tức là chữ viết bằng cọ lớn).Được anh Nghiêm tặng cọ,
mình học lóm nét chữ từ cuốn bí kíp anh tặng cho học trò – là Thanh Tân.
Mình luyện tập, thấy tiến bộ hơn hẳn…
Dù đến giờ vẫn chưa thoát ra được cái thần chữ của anh Hoa Nghiêm,
nhưng mỗi ngày chữ của mình lại hoàn thiện hơn một chút…Và mình vẫn đang cố gắng…
để tìm hướng đi riêng.Hy vọng một ngày không xa…
khi ai đó nhìn thấy một chữ thư pháp nào đó,
sẽ nhận ra ngay rằng:“À… Đây chính là nét bút của Lão Trọc!”
[Phần tiếp nối – Từ năm 2014 đến nay]
Từ năm 2014, sau vài năm lăn lộn với mực tàu giấy đỏ, mình bắt đầu có duyên với việc viết chữ để tặng người, để lan tỏa tinh thần sống đẹp – sống chậm – sống có ý thức. Từ việc bán chữ ở bờ sông, đi viết ở các phiên chợ, mình bắt đầu nhận ra: viết chữ không chỉ là viết ra một nét đẹp – mà là viết lại một đời người.
Viết lâu, dạy học trò, trao đổi với anh em, mình nhận ra: nét chữ là gương soi tâm, là mạch sống chảy từ nội tâm ra ngoài, không chỉ học từ sách vở mà còn phải học từ lặng im, từ trải nghiệm, từ những điều rất đời.
Có giai đoạn mình dừng viết một thời gian – không phải vì nản – mà vì muốn hiểu sâu thêm:
Nếu chữ là thân, thì khí là gân, ý là hồn.
Không dưỡng tâm, không lắng khí, chữ chỉ còn vỏ ngoài.Từ đó, mình bắt đầu hành trình mới: viết để dưỡng tâm – viết để nuôi người.
Mình không chạy theo hình thức đẹp, cũng không đua tranh kỹ thuật, mà quay về cái gốc: chữ là đạo – là tâm – là thiền.Dần dần, mình bắt đầu dạy học trò không phải bằng “kỹ thuật viết chữ”, mà bằng cách sống, cách nhìn đời, cách buông – cách giữ. Có những người viết chưa đẹp, nhưng sống có tâm, có nghĩa – thì mình vẫn thấy chữ họ có hồn. Mình bảo trò:
“Con đừng học để giỏi chữ. Hãy học để sống sao cho đẹp, rồi chữ sẽ tự thành.”
Mình gom góp những suy nghĩ đó để làm thành các tuyển tập nhỏ – gọi là:
“Một giọt mực – một cành mai”, “Tặng người đang đi chậm”, “Viết để dưỡng tâm”, “Dạy cái tâm đầu đời”…
Mỗi tập là một lời thủ thỉ, dành tặng học trò, bạn đồng đạo, những người đang đi trên con đường tìm về sự tĩnh lặng giữa dòng đời nhiều xô lệch.Mười một năm từ bài viết đầu tiên (2014) – nhìn lại, mình không dám nói mình là người viết giỏi.
Nhưng có một điều chắc chắn:
Chữ của mình bây giờ không còn là để người ta trầm trồ.
Mà là để người ta thấy nhẹ lòng.Mình từng viết:
“Bằng cách nào không biết, nhưng nếu học được chữ, mình sẽ chia sẻ cho người biết.”
Giờ đây, mình vẫn đang làm điều đó – vẫn chia sẻ, vẫn gieo duyên, vẫn chờ những người bạn hữu đủ duyên tìm đến…Viết, là để sống thật.
Viết, là để nhắc mình tỉnh thức.
Viết, là để tạ ơn một đời nhiều thương mến.Có thể, một ngày nào đó, tay mình run không còn viết được nữa. Nhưng mình tin, chữ của mình – lối sống mình chọn – sẽ ở lại đâu đó, trong lòng ai đã từng dừng lại đọc một chữ Trọc.
Tháng 9/2006
(bắt đầu nét đầu tiên…)
03/2007
Tập tọe bút lông (07/2008)
Cùng đồng bọn ngồi dưới Sông Hàn tháng 11/2010
Làm chương trình cùng NAC (tháng 12/2011)
Thành lập CLB Thư pháp trẻ Đà Nẵng (cuối tháng 5/2012)
ơ
Gặp sư phụ Hoa Nghiêm và tháng 04/2013